
Tam Su Buon Vui Web5ngay
Arts & Culture Podcasts
Location:
United States
Genres:
Arts & Culture Podcasts
Language:
Vietnamese
Website:
https://tsbv.buzzsprout.com
Episodes
29-10-2025
10/29/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Ryan Bravo
Kính chào Thầy Năm & các bạn thính giả của chương trình tâm sự buồn vui - chương trình gắn liền với em đã hơn 2 năm, cũng như là 1 liều thuốc an thần mỗi đêm khi bản thân trằn trọc suy tư..
Sài Gòn, Thứ 6, Ngày 12/09/2025, thời tiết hơi se lạnh dưới bầu trời xám xịt hòa cùng một chút mưa bay.
Đây là lần thứ 2 em viết những lời tâm sự này gửi về chương trình và cũng như lần đầu tiên em không mong sẽ nhận được lời khuyên hữu ích, đơn giản chỉ là giải tỏa cảm xúc, những nỗi lòng nặng trĩu và những tâm tư không biết chia sẽ cùng ai, liệu chia sẽ thì ai đó có thấu hiểu và cảm thông hay không?
Em là nam, cuối năm nay vừa tròn 30 tuổi, độ tuổi mà 1 nửa còn đam mê khám phá đó đây, 1 nửa thì muốn an phận bên mái ấm nhỏ bé của riêng mình. Hiện tại em đang sinh sống & làm việc tại TP.HCM, em đang sống cùng ba mẹ & em trai. Trước đây em từng tốt nghiệp Cao Đẳng chuyên ngành CNTT, và cũng như 75% các bạn sinh viên ở mọi thời đại đó là.. làm “trái nghề”.
Em bén duyên với ngành sales, em thích công việc bán hàng lĩnh vực công nghệ, TB điện tử, và đã từng có ước mơ sau này sẽ sở hữu 1 business riêng cho mình. Ngoài ra em cũng tò mò học hỏi thêm các lĩnh vực đầu tư TTCK, Funds và kiến thức về tài chính chuyên sâu hơn mỗi tháng em trích 20% income để tham khảo sách đa lĩnh vực, khóa học online để bồi đắp thêm cho bản thân (em đã xóa FB và Tiktok cách đây hơn 1 năm vì cảm giác nó tiêu tốn thời gian của mình quá nhiều, em chỉ đọc báo mạng hoặc thời gian rảnh xem các kênh ytb hữu ích).
Đôi khi sau những ngày làm việc căng thẳng, overload, có những giây phút em thầm trách bản thân mình, những đêm đen ngồi đói hoài quá khứ, ậm ừ chắc lưỡi với 2 từ “phải chi” sau những năm tháng tuổi trẻ của mình. Em chỉ thật sự tập trung và đặt mục tiêu cụ thể khoảng 2 năm trở lại đây, vì đến 1 lúc nào đó con người ta sau khi ngồi tĩnh lặng & suy niệm về những gì mình đã làm ở những mốc thời điểm trong quá khứ thì ắt hẳn sẽ tự biết mình cần thay đổi những gì.
Em đã gặp 1 cú shock đầu đời cách đây 1 năm về trước và mất sạch số tiền mình đã dành dụm tích góp đâu đó hơn 100tr. Hơi nghịch lý nhưng sự thật là em phải cảm ơn biến cố đã đến và để lại cho mình những kinh nghiệm xương máu, bài học đắt đỏ. Em từng bị chứng rối loạn lo âu gần chạm ngưỡng trầm cảm trong suốt khoảng thời gian dài. Em nhớ Thầy từng nói 1 câu rất tâm đắc: “Tiên trách kỷ, hậu cũng phải trách kỷ” tất cả sự việc xảy ra đều có nguyên do của nó. “Ngã ở đâu, đứng lên ở đó” nghe thì có vẻ văn chương mỹ miều nhưng nếu phân tích sâu hơn 1 chút thì câu này rất hay – cũng trích từ Thầy.
Hiện tại em đang làm việc tại một trong ba nhà mạng viễn thông chính của VN mình. Thu nhập dao động từ 15-20tr/ tháng. Em đã xây lại nền móng tài chính từ đầu, vừa tích lũy, vừa đầu tư, vừa chăm lo 1 phần cho gia đình, nuôi nấng đứa em học đại học đến nơi đến chốn. Cũng như bao thế hệ Millennials, em cũng muốn độc lập tài chính và nghỉ hưu sớm nhưng có vẻ con đường phía trước còn rất dài.
Chuyện tình cảm cũng gọi là tạm ổn khi em và bạn gái đã quen biết nhau hơn 1 năm và ra mắt GĐ 2 bên, nhưng có 1 chuyện đôi lúc em cũng suy tư là bên nhà mẹ bạn gái, luôn thỉnh cầu bạn ấy phải đi du học để có 1 tương lai rạng rỡ hơn (anh 2 bạn của bạn gái đã qua Newzealand hơn 2 năm).
Em và bạn gái có mối quan hệ tốt & cả 2 đều vung đắp từng chút một dù là nhỏ nhất, nhưng đôi lúc em ovthinking về 1 ngày nào đó, cả 2 sẽ phải đôi đường đôi ngã… Gia đình em cũng thuộc tuýp bình thường, không quá thịnh vượng nhưng cũng ko quá kham khổ, nhưng em chưa hài lòng với hiện tại, cuộc sống ko biết trước đc gì, ngày mai liệu có chuyện gì đó ập đến bất cứ lúc nào, nên em luôn nung nấu giấc mơ l
Duration:00:13:10
28-10-2025
10/28/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: ChillGuy
Dạ chào thầy năm và mọi người. Đây là lần 2 em gửi đến thấy và mọi người.
Em có chuyện muốn nói là: Trước đây cha mẹ em li dị và không ở cùng nhau, đồng thời trước đây mẹ em luôn né tránh và không cho em gặp nội một thời gian và cũng xảy ra nhiều chuyện. Và mẹ em cũng thất hứa vài lần, có lúc mẹ em còn thẳng thừng chấm dứt 1 số chuyện và có gia đình riêng. Nhưng em tiếp xúc với mẹ khi ở gần mẹ thì thấy mẹ là người lo lắng nhiều thứ và có nỗi lòng riêng, mẹ hy sinh nhiều thứ dù có là vai kh tốt đi nữa.
Dạo gần đây em cũng về phụ mẹ kinh doanh này kia và cũng dư giả được kha khá, và khi em mở lòng việc đầu tư với mẹ để lấy lãi thì nhà nội em nói này kia kiểu không tin tưởng mẹ em và đồng thời cũng bảo là tiền bạc lớn rồi tự quản nhưng để một phần cho bản thân thì tốt hơn vì chắc gì sau này ba mẹ có lo cho m không? Còn nói là tốt nhất là để phần vàng mà để dành được để dành lo cho bản thân chứ đừng đem kinh doanh với mẹ. Bản thân em thì thấy em tin tưởng mẹ em nhưng đôi lúc trước những lời nói đó em chỉ biết cười và không thể làm gì hơn để bảo vệ mẹ em trước những lời nói của nhà nội.
Em cũng biết là thầy dặn không thay đổi được ai và cũng biết những suy nghĩ tốt của nhà nội dành cho em. Nhưng em thật sự muốn đầu tư và kinh doanh cùng mẹ và đồng thời cũng không muốn nghe những lời nói xấu về mẹ em. Em thật sự không biết thầy và mọi người có lời khuyên gì cho thg nhóc mới ra đời như em không ạ? Em cảm ơn rất nhiều và chúc mọi người có buổi tối vui vẻ ấm áp ạ!?
Duration:00:17:11
27-10-2025
10/27/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: NR
Con chào thầy và mọi người,
Hôm nay hơi buồn nên chắc con xin phép gửi vài dòng tâm sự ngắn gọn, mong là thầy đọc được thì nhờ thầy cho con vài lời tâm sự và lời khuyên để con mạnh mẽ hơn.
Con là bạn đã gửi tâm sự trước đây, thật ra là tới 4 bài, nhưng có 3 bài được đăng, 1 bài là về chuyện cuộc đời của con, xong làm sai với công ty mà bị đuổi, r bị thất nghiệp. 1 bài thì về người yêu phản bội, xong người yêu tìm lại, r cà cưa cùng lúc 2 người. 1 bài thì ng iu quen lại nhưng sau đó ng iu cũng thấy mình khó khăn quá mà bỏ mình tiếp.
Dạ còn hôm nay thì con lại muốn tâm sự là công việc thì con cũng đã đỡ hơn, cũng tìm được việc mặc dù k phải quá tốt, nhưng đúng định hướng của con là làm M&A, và lương cũng ổn, nhưng môi trường nhỏ nên chưa học hỏi được nhiều. Nhưng con sẽ cố gắng tự học để mà sau có cơ hội thì con sẽ phát triển hơn nữa.
Còn chuyện con muốn tâm sự hôm nay là con buồn bởi vì vừa rồi, khi con có việc ngon ở cty trước, bạn gái quay lại, và 2 đứa quen lại, con cho cô ấy cũng khá nhiều, thì cô ấy nói yêu thương con, nhưng khi con thất nghiệp, cô ấy thấy con bấp bênh thì hình như cô ấy có người mới, cô ấy ở xa con, mặc dù xa cũng k quá xa, nhưng cô ấy k muốn gặp nữa, và buồn quá nên con bảo dừng lại, cô ấy đồng ý, và vài hôm sau cô ấy công khai người mới và chặn con. Lúc này thì con mới xin lại được việc hiện tại bây giờ.
Tự nhiên con thấy buồn vì tình cảm con người cũng vô thường quá. Có lúc thì cô ấy cũng giúp con, cũng tốt đó, nhưng hình như cái tốt đó là vì lúc xưa cô ấy phụ con quen người mới, nên sau này được con tha thứ, cô ấy bù lại cho con phần nào. Còn giờ thấy con còn bấp bênh, nên cô ấy lăn tăn tình cảm, k biết là có ai tán tỉnh lúc gần ct con k, nhưng đợi chọc con buồn để con nói lời chia tay r cô ấy bước đến bên người mới. Thật sự thì có nhiều điều tâm sự dài hơn về khoảng thời gian của 2 đứa, nhưng buồn quá nên con chỉ viết đôi dòng, mong được thầy đọc và cho con vài lời khuyên để mạnh mẽ hơn ạ.
Con cảm ơn thầy nhiều.
Duration:00:18:42
24-10-2025
10/24/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Tư Đen
- Dạ em chào Thầy và Gia Đình Web5ngay. Vì muốn bài Tâm sự thật ngắn gọn nên em đã liệt kê vài ý muốn nói để không bị lan man mất thời gian của Thầy và tất cả Mọi Người. Chúc Thầy và Mọi Người thật mạnh giỏi ạ.
- Em năm nay 20tuổi. Công việc hiện tại là bán khô ở chợ. tiền lời từ việc bán khoảng 400-500/ ngày. Có hôm thì bán đắt hơn, với thu nhập đó, sống ở quê khá ổn ạ.
- Nhưng e lại không muốn buôn bán ở chợ nữa vì nhiều lý do khác nhau:
- E thấy buôn bán kiểu này không ổn định lâu dài, tuy e vẫn có thể học hỏi bán trên mạng, học bán hàng, học marketing,... Để việc buôn bán ngày càng tốt hơn, nhưng em không cảm thấy hứng thú với công việc chút nào. Tuy không hứng thú học hỏi thêm nhưng hằng ngày đi bán e vẫn rất chăm chỉ, sắp xếp khô, kiu gọi khách mua này nọ ạ.hihi.Dạ cũng nhờ có mối với khách ăn ngon giới thiệu nhau, e mới có thu nhập ổn định hằng ngày như vậy.
- Vì em thấy mình không thích làm công việc này nữa, nên em quyết định đi học lại, đăng kí học bổ túc buổi tối. Hiện tại thì e đang học lớp 9.
- Mong muốn đi học lại, sau khi ra trường sẽ làm được công việc mình yêu thích. Trong thời gian học, e rất thích học lịch sử và địa lý ạ, nên em nghĩ sẽ theo ngành nào đó liên quan đến môn.
- Em còn một số sở thích khác: thích đi bộ, thích lắng nghe, tâm sự, rất thích đọc sách về cuộc đời người thành công, đọc sách cũng mấy năm nhưng không tiếp thu, áp dụng được gì, mới đây em vừa đọc xong cuốn "7 Thói Quen Thành Đạt Của Bạn Trẻ" khi đọc xong sách cảm giác như tác giả viết dành riêng cho em vậy, e thấy rất hay, dễ hiểu và đang áp dụng từng bước một ạ.
- Dạ, quay lại việc học thì e đã chuẩn bị một số thứ như Tiền học phí đại học nếu e quyết định đi học. E cũng hỏi ý kiến nhìu người thì có người khuyên em nên đi học, có người thì nói:" học ra trường rồi cũng thất nghiệp, không có việc làm, lương thấp, buôn bán dành dụm tiền rồi lấy chồng đẻ con cho bame nhờ, gần 30 tuổi mới ra trường sau m cạnh tranh nổi với mấy đứa nhỏ"
- Đó là vấn đề lớn nhất của em, sợ sau khi ra trường không kiếm được việc làm ở độ tuổi đó với 0 kinh nghiệm.
- Mong Thầy và Mọi Người có thể cho em lời khuyên và góp ý thẳng thắn để em nhìn lại bản thân rồi ra quyết định đúng đắn để không lãng phí thời gian, tiền bạc. Dạ Cám ơn Thầy và Mọi Người đã đọc bài tâm sự của em.
( Chuyện ngoài lề, thật ra đây là bài tâm sự thứ3 em gởi cho Thầy, không biết Thầy còn nhớ không? Em đã học được rất nhiều điều từ Thầy:" Tập trung thay đổi bản thân, thay vì mất thời gian đi thay đổi người khác"). Em cám ơn Thầy.🌻
Duration:00:11:40
23-10-2025
10/23/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: May 050925
Em chào thầy 5, chúc thầy khi đọc được đến tâm sự này vẫn rất nhiều sức khoẻ
Đây là lần thứ 3 em gửi tsbv rồi, em cũng không biết khi nào những lời của em đến được với thầy, hay là tâm sự hôm nay của em có trùng lặp với những gì em đã gửi không, nhưng hi vọng đây là bản nâng cấp :D
Bức thư này em viết lại, mục đích là để biết ơn và thật nhiều biết ơn những gì em nhận được từ thầy thôi, dù hiện tại bản thân em vẫn còn rất nhiều vấn đề, vô số thứ em chưa làm được, nhưng em vẫn muốn kể thêm cho thầy nghe những gì em đang nhận được
Em thậm chí đã quên mất tiêu 2 phần tâm sự trước em đã kể về điều gì, cũng khá lâu rồi, em chẳng nhớ mình đã nói gì nữa. Nhưng em nghĩ, trọng tâm vẫn là cám ơn thầy, rất nhiều. Hôm nay em viết là khi em dần nghe thêm mục tsbv mà trước đó em rất ít quan tâm. Em nhận thấy, rất nhiều tâm sự, rất nhiều câu chuyện họ thật sự chỉ muốn than thở chứ không cần giải pháp, nói vậy thì hơi kì nhưng vô số vấn đề em thấy thầy phải lặp đi lặp lại hàng trăm ngàn lần ròi, từ bhth cho đến tkcx rồi tsbv, những câu chuyện cũ quen thuộc, những giải pháp được thầy lải nhải nhưng họ lại vẫn không thấy, với một người nghe đến thuộc lòng, em xin được phép bất bình với họ, không nên nói là mình đã nghe thầy rất nhiều, mà là nghe nhưng chưa làm được và họ muốn được than thở thôi.
Đấy là suy nghĩ của em khi tiến vào hành trình nghe tsbv, em cảm thấy một thầy gần gũi hơn, đời thường hơn và hiện diện nhiều hơn so với những ngày em nghe tkcx. Đối với em, tkcx nó như một tri kỉ cảm xúc với em vậy, so với ngày trước, em không còn nghe nó nhiều nữa. Nhưng mỗi khi em làm gì đó, như đi bộ, đi xe, làm việc nhà, em lại thích nghe nó nhất. Không vì gì hết, vì nó dễ hiểu và chia sẻ với những câu chuyện cũ của em, những ký ức tuyệt vời với nó có rất nhiều, đặc biệt nhất là lời nói của thầy đã rong đuổi cùng em trên những chuyến đi dài khắp việt nam, băng qua các con đèo trên tây bắc, vừa núi non hùng vĩ, trong tai lại là những tập tkcx... cảm giác đó em rất muốn kể cho thầy nghe
Nghe càng nhiều, em càng nhận ra, càng về nhiều tập gần đây (theo mốc thời gian em viết) thì những gì thầy nói nhẹ nhàng và dịu dàng hơn rất nhiều so với ngày trước. Có nhiều thay đổi trong tkcx em cảm nhận được, em rất muốn kể với ai đó, nhưng quanh em chẳng có ai, như là những tập hiện tại thật ra chỉ là update của những điều cũ, như là ngày trước nhiều cái thầy gắt ghê, mà em thíccccc vô cùng, như là những tập đầu của tâm sự kinh doanh giọng thầy chưa được chỉnh, chưa được ngắt nhịp nó ồn ào to lớn, như là đoạn intro mỗi giai đoạn mà chỉ cần vang lên tiếng nhạc, em có thể đọc theo nó thuộc lòng :))) những cảm xúc đó nó tuyệt vời lắm thầy ạ, rất vui vì hôm nay em đã chia sẻ được rồi (không biết có bị trùng với 2 tâm sự cũ không :)))
Đặc biệt, em rất thích những tập không có kịch bản, chỉ có cảm xúc, ôi, em nghe những tập đó gần chục lần, mỗi lần nghe lại như vừa nhìn thấy em của lúc đó, của khoảnh khắc đó đang làm gì, cái cảm giác đó huhu có ai hiểu được không, nó đã vô cùng.
em nhớ có một tập, thầy có chia sẻ là thầy thường hay "lải nhải" về những điều quen thuộc khi gặp một ai đó, đôi khi phải "nhéo" mình để đừng gống =)) thật là em ghen tị với những người được vô tình gặp thầy, nếu em có thể nghe trực tiếp và có cơ duyên, chắc em khóc mất, thật sự đấy, không gì có thể diễn tả được cái sự hạnh phúc khi em được vô tình nghe thầy chia sẻ trong một chuyến đi tình cờ nào đó.
Với nhiều người, họ có thể nghi ngờ thầy làm vì mục đích, lợi dụng sự nổi tiếng gì đó, nhưng em ở đây để làm một minh chứng, e đã nhận rất nhiều từ thầy, và sẵn sàng mua bất kì c
Duration:00:19:32
22-10-2025
10/22/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Patient 9
Dạ chào Thầy và mọi người, mình có dịp biết đến kênh của Thầy khoảng gần 2 năm.
Mình năm nay 40 tuổi, nhưng mình có lẽ chỉ bắt đầu trưởng thành từ khi sang Mỹ 3 năm nay. Mình lấy chồng năm 33 tuổi và có con, sau đó chồng mình bảo lãnh sang Mỹ (chồng và gia đình chồng đã ở Mỹ 34 năm).
Gia đình mình thuộc dạng trung bình, Ba Mẹ mình lo cho con cái đầy đủ, nhưng từ nhỏ mình khắc khẩu với Mẹ mình, hay cãi Mẹ, trách Mẹ không dành tình thương, hay so sánh mình với các chị em bên Ngoại, mình được lo đầy đủ nên cũng không biết ơn Cha Mẹ. Mình học Cao đẳng ra trường làm văn phòng, làm địa ốc (nhờ người quen giúp) nhạt nhoà qua ngày, không mục tiêu, cũng quen vài người nhưng không đi tới đâu, lúc 31-32 tuổi chưa lập gia đình, sợ bị ế thì gặp chồng mình hiện tại. Lúc đó mình lấy chồng bây giờ ngẫm lại có lẽ tình cảm 30%, sợ ế 40% và muốn đi Mỹ 30%.
Tụi mình có một cô con gái 5 tuổi, chồng mình đã có hai con riêng đã lớn (18t & 21t, lúc đó mình không biết), hai cháu ở xa và ở riêng, ngoan, dễ thương, không ảnh hưởng gì mình.
Chồng mình qua Mỹ năm 8 tuổi, một năm sau thì Mẹ của anh mất, gia đình chồng phức tạp, nhiều dòng con. Chồng mình làm hãng rất cực, nhiều giờ, rất chịu khó lo gia đình nhưng cộc cằn, có lẽ vì vậy mà người vợ trước đã bỏ anh ta khi 2 con lớn chỉ mới 4t và 7t. Anh mang nhiều nỗi đau và tổn thương trong lòng. Anh cũng có chút thần kinh từ nhỏ khi Mẹ mất quá sớm, anh tự lớn lên ở Mỹ cùng các anh chị, dù ở Mỹ nhưng so với mình thì khổ hơn nhiều. Anh mua nhà trả góp từ hồi có gia đình trước, sau bao khó khăn vẫn giữ được ngôi nhà đến bây giờ, còn khoảng 2-3 năm nữa là trả xong.
Mình qua Mỹ được gia đình cho một số tiền khoảng $300.000 nên cuộc sống không phải vất vả, mình có phụ chồng trả tiền chi phí cho nhà cửa, nhưng chồng mình vẫn lo kinh tế chính. Mình đã học xong license Thuế, Bảo hiểm, và đang học investment, học lấy bằng để làm chuyên nghiệp, hiện nay có thu nhập nhưng không nhiều nếu tự sống ở Mỹ.
Chồng mình từ hồi mình ở VN đã chu cấp tiền lo cho hai mẹ con (lúc đó mình chưa có tiền thừa kế), anh lo được gì thì lo trong khả năng của anh, chân thành. Chỉ có khi sống cùng thì khá bất đồng quan điểm, chắc một phần do mình là tiểu thư từ nhỏ.
Chồng mình khá cộc cằn, nóng tính, chửi bới tục tĩu, lúc nóng lên như mất kiểm soát. Lúc mình qua khoảng 4 tháng anh nổi điên do mình cãi anh, anh đuổi mình đi, mình hoảng sợ gọi 911, mình thật sự không cố ý nhưng lúc đó quá hoảng sợ, anh đập phone của mình, chính vì vậy mà khi cảnh sát tới anh bị tội nặng vì bạo hành trước mặt con nít. Trước đó anh cũng đã có hồ sơ 3 tội về bạo lực, một với bạn bè và 2 lần với người vợ cũ. Chính vì sự việc đó mà anh luôn dằn vặt mình, rao dệt những điều không hay về mình, gia đình chồng cũng phán xét mình.
Mình khoảng một năm nay mình bắt đầu “tu tập”, tu sửa bản thân, đọc kinh Phật mỗi ngày, làm thiện trong khả năng, mình nghĩ do nhân quả ngày xưa hỗn với Cha Mẹ mình mà nay gặp anh. Mình “tu tập” để thay đổi dần chứ mình vẫn còn bị cái tôi hơn thua không chịu nhịn chồng, mình đôi khi không bao dung với anh. Ngày xưa lúc lấy nhau thì level anh có vẻ hơn mình (tính tình, công việc), giờ thì mình cảm thấy anh sống bản năng (ham chơi, ham dục, hay oán thán cuộc đời, tiêu cực). Mình không hề muốn thay đổi anh, chỉ là anh quá cộc cằn, nóng lên thì mất kiểm soát (không đánh đập nhưng chửi bới, quăng đồ), đổ thừa mình lừa dụ anh lãnh sang Mỹ…
Mình sẵn sàng đối mặt chịu trách nhiệm về sự “vô minh” của quá khứ. Mình có tài chính từ gia đình cũng nhưng công việc đang có tiến triển. Nếu chia tay mình có thể xin nhà housing (vì anh đã có hồ sơ 4 lần bạo hành nên mình sẽ được ưu tiên). Trong thời gian 3 năm qua mình bị bạo hành tinh
Duration:00:17:00
21-10-2025
10/21/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Tâm An
Dạ em chào thầy . Có thể em nhắn tin thầy là em thật sự rất bế tắc và bất lực .
Hiện tại em nợ rất nhiều môn . Bạn bè của em ra trường hết rồi . Còn em phải chịu hậu quả những sai lầm của quá khứ . Nên bây giờ phải nợ môn và bị ánh mặt khinh thường của mọi người .
Em làm cho gia đình em thất vọng rất nhiều . Mẹ em nói em là :" Em đi đâu em chết đi cho xong " . Đúng thật em là gánh nặng của ba mẹ . Em làm bao nhiêu hậu quả để ba mẹ em phải chịu . Em nghĩ em nên đi đâu chết luôn cho xong để ba mẹ em bớt đi gáng nặng 1 chút . Những người xung quanh bớt đi một đứa vô tích sự như em . Chỉ vì lo ham chơi, lo đi làm thêm, lo kiếm tiền từ sớm nên bây giờ phải chịu hậu quả như vậy. Con nhà người ta giỏi lắm còn em tệ quá. Em còn xứng đáng để tồn tại không thầy... Em bị nợ rất nhiều môn. Có ai sinh viên năm 4 mà nợ 15 môn như em không?
Em buộc phải nghỉ làm thêm để đi học lại nhưng dưới sự quản lí của ba mẹ em . Ba mẹ bắt em nghỉ làm vì nếu chỉ đi làm thêm sẽ không có thời gian học. Em không đi làm thêm thì tiêu dùng cá nhân em bị phụ thuộc vào ba mẹ. Ba mẹ em rất tiêu cực và khi họ nhìn thấy em là họ sẽ nhớ lại những quá khứ lầm lỗi của em và nhắc đi nhắc lại rất nhiều. Nên chính vì vậy em thường không muốn ở nhà. Em muốn ra bên ngoài được sống theo sự tự do haizz . Nhưng em phải cố gắng học để lấy cái bằng .
Em xác định lấy cái bằng xong em sẽ được tự do không bị quản lí dưới quyền của ba mẹ em nữa . Hiện tại em đang khủng hoảng lắm .
Dạ em mong thầy cho em lời khuyên để em thức tỉnh và cố gắng hơn nữa ạ ! Em xin cảm ơn thầy
Duration:00:07:35
20-10-2025
10/20/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Người vô định
Xin chào thầy và các bạn.
Mình là nam 26 tuổi.
Tự thuật:
Sau gần 6 tháng.
Trong 6 tháng này tôi gần như mất đi các câu hỏi liên quan đến vô định, sống để làm gì, mục đích sống.
- Tôi đi du lịch một mình 5N4Đ thật vui
- Tôi trở về xây một khu vườn lý tưởng cho bản thân, nhìn nó ra hoa, rộ trái => làm tôi vui, phấn khích
- Tôi mua xe đạp, ttd buổi sáng
- Tôi xây dựng công ty nhỏ của riêng mình => tập trung xây dựng product (mảng công nghệ).
- Tôi vẫn làm cho công ty nước ngoài (fulltime), ngoài công ty startup của mình.
- Tôi bắt đầu xây kênh tiktok chia sẻ kiến thức lập trình, hàng tuần ra đều vào thứ tư và thứ bảy (đã được 7 clip)
Rồi 3 tuần nay:
- Tôi nhận 2 job freelancer để làm + task công ty (công ty chính) => làm tôi stress nặng, hàng ngày ngủ chỉ được 4-5 tiếng, cuối tuần vẫn phải làm, nghỉ lễ cũng phải làm để kịp deadline.
Rồi tôi đã mua được 5 chỉ vàng.
=> Chiều này, bà ngoại và mẹ tôi đi công việc tầm 4 tiếng. Tôi ở nhà một mình với một ngôi nhà trống, cùng 2 con chó tôi nuôi từ 5 tháng trước. Tôi cảm thấy cuộc sống thật vô định, buồn tẻ. Tôi nghỉ thầm sau này bà ngoại và mẹ mất đi, tôi sống như vậy có ý nghĩa gì.
Và sau hàng loạt sự kiện đó, và giờ tôi bắt đầu vô định, câu hỏi mục đích sống của tôi là gì bắt đầu quay trở lại, mà tôi đã từng gặp, cho đến nay tôi vẫn chưa có câu trả lời của mình.
Em mong nhận được vài chia sẻ từ thầy ạ. Cảm ơn thầy và các bạn đã đọc bài tâm sự này.
Duration:00:21:39
17-10-2025
10/17/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Mèo con
Em là nữ, khi viết những dòng này em còn cách ngày cưới khoảng 3 tháng nữa. Dạo này em hay cãi nhau với chồng việc dọn nhà ra riêng, có lẽ lúc thầy trả lời thư của em thì ngày cưới đã diễn ra, nhưng em vẫn muốn nhờ thầy góp ý cho em, với góc nhìn đa chiều và của người ngoài cuộc, thì thầy nghĩ như thế nào ạ.
Tụi em quen nhau cũng đã gần 10 năm, nhà anh khá giả hơn nhà em, nhà anh ở TP, nhà em ở dưới quê, tụi em quen nhau khi em lên TP học đại học. Vì ở xa quê nên nhà anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Do ở xa nhà và lúc đó gia đình em khó khăn nên em hay qua nhà anh ăn ké. Nhà anh cũng rất quý em. Nhưng tiền bạc thì em và anh đều sòng phẳng với nhau. Đi ăn, đi uống nước, hay đi du lịch em và anh đều tự nguyện chia đôi. Tiền ai nấy xài dù cả 2 đã đi làm và sắp đám cưới. Sắp cưới nên tụi em muốn ở riêng cho thoải mái thay vì ở chung với gia đình anh. Nên anh và em cùng nhau mướn 1 căn phòng gần nhà, tiền phòng mẹ anh tự nguyện chia nửa với tụi em, phần còn lại em và anh chia nhau. Anh thì xác định ngủ qua lại 2 nhà, phòng kia chủ yếu là em ở.
Việc chẳng có gì cho tới ngày dọn phòng. Em nhờ anh thay em đi theo phụ dọn với xe từ phòng cũ sang phòng mới vì đồ nặng và leo lầu 4. Thì anh từ chối rất nhiều lần và nói với em rằng anh đi cũng được nhưng tiền phòng tháng này em trả hết nhé. Em cảm thấy rất hụt hẫng vì anh tính toán với mình. Anh thì thấy em làm quá lên vì anh nghĩ 1 người bỏ tiền 1 người bỏ sức là rất hợp tình hợp lý. Vì mẹ anh gánh giùm 1/2 tiền phòng của 2 đứa và vì nhà anh đối xử với em rất tốt, và anh cũng đối xử tiền bạc với em rất công bằng, không để em chịu thiệt bao giờ. Bình thường em hay ở lại chơi bên nhà anh đến tối thì về chỗ trọ ngủ, nên phòng anh, em là người lau quét dọn.
Anh nói với em là 1 mối quan hệ bình đẳng là cả 2 bên đều góp. Nếu người này bỏ tiền thì người kia phải bỏ sức. Trong tình yêu cũng vậy, người đi làm kiếm tiền, thì người kia phải nội trợ. Mặc dù số tiền hoặc những may mắn đó là đến từ gia đình đối phương.
Ba mẹ anh rất tốt với em, không yêu cầu em điều gì hết. Chuyện này mẹ anh biết được còn trách anh mấy ngày.
Nhưng chung quy vẫn là chuyện của 2 đứa nên em muốn hỏi thầy góc nhìn của thầy và mọi người như thế nào ạ?
Em chân thành cảm ơn thầy và mọi người.
Duration:00:10:50
16-10-2025
10/16/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Mít Mít
Chào Thầy Năm và mọi người,
Em là nữ, 26 tuổi, hiện đang sinh sống, học tập và làm việc ở Pháp đã được 6 năm. Em đã nghe các sản phẩm của web5ngay được 5-6 năm rồi, và đặc biệt chuyên mục tâm sự buồn vui là nguồn động viên cũng như an ủi với em mỗi khi em buồn hay bế tắc chuyện gì đó. Đây là lần đầu tiên em xin được kể câu chuyện của mình.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả. Từ nhỏ em đã thiệt thòi hơn các bạn đồng trang lứa khi phải sống xa bố mẹ nhiều lần vì bố mẹ phải đi làm xa và ở với ông bà ngoại. Những ngày ấy em rất thèm được cảm giác quây quần bên gia đình nên dịp Tết là dịp vô cùng quý giá đối với em. Em trân trọng khoảnh khắc ấy nhiều lắm. Trong thâm tâm em, em luôn dằn lòng và biết ơn rằng bố mẹ luôn hi sinh để cho mình một cuộc sống tốt hơn, để bằng bạn bằng bè. Chính vì vậy từ nhỏ em đã cố gắng học thật tốt, thi học sinh giỏi, vào trường chuyên, học cách sống tự lập như sinh viên từ những năm 14 tuổi. Rồi sau này thi đại học, có cơ hội được ra nước ngoài học tập và sinh sống tiếp xúc nền văn hoá của các nước trên thế giới. Ngẫm lại thì thời gian bên bố mẹ chẳng là mấy vì toàn phải xa nhau nên nỗi đau vô hình từ tuổi thơ ấy khiến em mỗi khi nhắc về gia đình em lại rơm rớm nước mắt và đầy tự hào.
Những tưởng em có gia đình ở Việt Nam là hậu phương tinh thần để em cố gắng ở bên nước ngoài, là những lời quan tâm tận tình từ xa, những cái ôm mỗi khi em trở về thăm nhà hay cả những giọt nước mắt thầm kín mỗi lần em quay lại bển cho đến khi em đạt được một thành tựu gì đó cho bản thân và cho bố cho mẹ. Nhưng thầy ơi cuộc sống giao cho em một đề bài thật khó và cay nghiệt quá. Bố em đã ra đi vì một tai nạn giao thông thật thảm khốc trong một ngày tháng 8 vừa rồi. Em vừa tan làm ở bển và nhận được tin dữ của bố nên tức tốc về ngay. Những ngày tang thương thật buồn và tuyệt vọng. Em suy nghĩ rất nhiều về những gì đã trải qua với bố, những điều giản đơn bình dị mà hạnh phúc vô cùng. Giờ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.
Từ cú sốc ấy tim em trở nên đau thắt lại, em nghĩ là em có vấn đề về sức khỏe thể chất và tâm lí nên khi sang lại em sẽ tham vẫn bác sĩ để có lời khuyên. Những lúc như này em lại nhớ lời Thầy về việc cần làm trong những ngày thật buồn, buồn thì buồn nhưng sống vẫn phải sống. Em tin nếu bố em thấy tàn tạ thì bố cũng không vui đâu thầy nhỉ nên em sẽ quyết tâm phải kìm nén đau thương tiếp tục cố gắng để hoàn thành nốt sự lựa chọn của mình và là điểm tựa cho mẹ và chị gái.
Thầy ơi cái giá của sự trưởng thành nó đắt đến như vậy hả thầy?
Em xin chân thành cảm ơn sự theo dõi của tất cả mọi người!
Duration:00:20:35
15-10-2025
10/15/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Ghen sao cho đúng?
Em chào thầy, chuyện là em có 1 cô bạn gái, tụi em yêu nhau được 2 tháng ( chỉ mới biết nhau khoảng 2 tuần trước đó rồi tìm hiểu, yêu nhau trong 2 tuần ). Vì thời gian bọn em tiến đến hẹn hò rất nhanh nên có thể bọn em chưa hiểu đủ nhiều về nhau
Trong quá trình quen nhau bọn em rất hợp gu, rất vui vẻ. Tuy nhiên cũng có vấn đề, em thì do tài chính yếu thế hơn rất nhiều so với bạn gái em nên nhiều lúc trong em có sự mặc cảm rất lớn. Bạn ấy hơn em 2 tuổi, lại là người rất quản giao, ai bạn ấy cũng có thể nói chuyện được, bạn ấy rất quan tâm đến con người, bạn bè của em, những người em quen bạn ấy đều quen được. Bạn ấy thậm chí có thể bỏ thời gian và công sức ra để giúp đỡ tất cả mọi người dù không thân thiết lắm. Trong khi bạn bè của bạn ấy em lại không biết ai hết do tính em ngược lại với bạn hoàn toàn. Quá khứ của bạn ấy là những cuộc đi nhậu, ăn uống với thầy để có điểm ( không có QHTD ), bạn ấy rất đặt nặng về mối quan hệ, về xã giao. Còn em thì rất tập trung vào việc phát triển bản thân và học tập, em nghĩ mình phải là ai trước thì MQH chất lượng sẽ đến, về điều này em tự tin mình đúng hơn bạn. Nên xét về thành tích học tập em lại nổi trội hơn bạn, đấy là lí do bạn thích em.
Tính quản giao và xã giao của bạn lại tạo cho em cảm giác không an toàn. Em cũng đến với bạn nhờ sự quản giao của bạn, hay thậm chí là bạn ấy còn rất quan tâm, giúp đỡ em từ những ngày đầu biết nhau. Nên khi em nhìn bạn quản giao với con trai, gần gũi thì em lại có xu hướng hơi ghen. Ghen chính là nỗi khổ tâm của em, bạn ấy quá hướng về bên ngoài, bạn không tập trung cho điều gì bạn thực sự thích.
Ví dụ " Bạn ấy về quê và chỉ nói là bạn đi chơi với bạn bè từ 4 giờ chiều đến hơn 10 giờ tối mới về ". Nhưng sao trước đó bạn lại bảo gia đình khó nên phải về sớm? bạn đi với ai mà chơi đến tận hơn 6 tiếng? Những thắc mắc bên trong em bắt đầu chạy mà em không dám nói ra vì em là con trai, nếu ghen thì em sẽ mất mặt lắm. Thầy nghĩ em nên làm gì trong trường hợp này và những hoàn cảnh tương tự ạ?
Lỡ họ không chung thủy thì những tình cảm, niềm tin mình đặt ra có được đền đáp?
Dù là em rất thích quan niệm " True Love " của thầy, là khi yêu thì chỉ cho đi thôi, em rất hâm mộ tinh thần đó, nhưng bên trong em vẫn còn có một cái gì đó ích kỷ thầy ạ
Vấn đề thứ 2 là yêu xa, bạn hơn em 2 tuổi, bạn học hết năm nay là ra trường rồi, năm cuối bạn đi thực tập ở nơi khác nữa. Từ giờ là 2 đứa hết cơ hội gặp nhau luôn, em có thể thỉnh thoảng lên SG thăm bạn thì được. Hai đứa em môi trường khác nhau, quê quán khác nhau, gia đình hai bên thì lệch khủng khiếp. Hai đứa chỉ có sự dễ thương, quan tâm, yêu nhau thôi. Không còn một điểm chung gì
Có 2 vấn đề em muốn tâm sự với thầy là vậy. 1 là ghen, 2 là Yêu xa, ít điểm chung. Tụi em làm gì để giữ nhau đây? em đang viết khi mà tình yêu của bọn em đang ở giai đoạn mặn nồng và vui nhất. Em cần có những góc nhìn mới nào? Tụi em cần chuẩn bị điều gì?
Duration:00:05:16
14-10-2025
10/14/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Mtx
Em chào thầy Năm và Cô/Bác/Anh/Chị/Em ạ
Em viết bài này là tâm sự, kể gia đình nghe câu chuyện của em thôi ạ. Em cám ơn thầy và gia đình đã lắng nghe.
Hôm nay em đã ra quyết định dừng lại với a NYC sau 3 tháng tìm hiểu. Nói là NYC nhưng tụi em chỉ mới dừng lại ở giai đoạn tìm hiểu, trong lòng em thì đã thầm thích anh ấy từ nhiều năm trước, anh là người em không có cảm xúc bài trừ khi đến gần, cảm giác rất quen thuộc em cũng không giải thích rõ được.
Em là người chủ động tìm cách đến gần, ở bên và đồng hành cùng anh trong hơn 2 năm trong các hoạt động xã hội của anh, 3 tháng cuối chính là 3 tháng tìm hiểu chính thức đó ạ.
Anh giàu kiến thức, giàu vật chất và giàu tình cảm. Bất cứ người nào anh gặp và đối xử tốt với anh, anh liền chân thành đáp lễ. Em thì không được như vậy, em không giàu tình cảm đến vậy, có phần lạnh lùng, và hay nghen với những cô gái khác bên cạnh anh. Thỉnh thoảng em luôn tự nhủ hay mình cố gắng giống như tấm lòng Huân Nhi dành cho Tiêu Viêm trong phim hoạt hình Đấu Phá Thương Khung.
Anh đòi hỏi ở em học rộng, hiểu biết, vững tài chính, thiện nguyện, độc lập, xinh đẹp, vị tha…
Thiện nguyện em có. Từ lớp 6 em đã là thư ký của một câu lạc bộ thăm viếng người già neo đơn, tiếp nối truyền thống cha mẹ để lại. Chỉ là em chưa bao giờ kể với anh.
Độc lập em có. Từ bé cha mẹ em đi làm từ tờ mờ sáng tới tận khuya, em tự mình quyết định mọi thứ cho bản thân từ ăn gì mặc gì học gì trường nào quen bạn bè ra sao. Hồi tiểu học em còn đi ở đỡ để kiếm tiền đi học nữa. Nhà em quá nghèo không thể nuôi hết. Cho đến tận bây giờ, bạn bè em còn bảo phải biết yếu đuối một chút để người khác có cơ hội bảo vệ, giả vờ yếu đuối cũng được. Em chưa từng kể cho anh nghe về những điều này.
Xinh đẹp khoẻ mạnh em không có. Nếp sinh hoạt từ nhỏ đến giờ của em từ 4h sáng, tập thể dục nhịp điệu hoặc ra ngoài chạy bộ. Em gặp anh vào giai đoạn sau khi vừa bị trúng độc tố nặng, gia đình gặp biến cố lớn, bản thân em bị “bỏ” mới được giải. Dù có tập thể dục, kiểm soát dinh dưỡng nhưng em vẫn béo, luôn hụt hơi, da xấu. Em bắt đầu tự ti về ngoại hình của mình khi đối diện với anh, anh cũng không mấy tự hào khi đi cạnh em. Em cũng chưa bao giờ kể anh nghe về sự tự ti và mình đang cố gắng từng bước cải thiện như thế nào.
Tài chính em không có. Em có một công việc văn phòng với mức lương cũng gần 40tr. Em có nhiều khoản chi quan trọng cho bản thân và gia đình mình. Những khoản này không bỏ được, nên gần như tháng nào cũng hết sạch. Ở tuổi 36, không sổ tiết kiệm, không nhà cửa, không có tài sản nào hết. Trước khi quen biết anh, em luôn thấy như vậy là đủ rồi, em cầu mong cuộc sống chỉ luôn như vậy thôi là em mãn nguyện rồi, em không có áp lực đồng trang lứa hay oán thán gì cuộc sống. Từ khi biết đến anh, em thấy mình cần cố gắng hơn, cần tích lũy tài sản cho tương lai, dự phòng rủi ro biến cố, để cha mẹ được đến những nơi đẹp đẽ được chữa bệnh những nơi tốt nhất với những dịch vụ tốt nhất, cũng là để bản thân có nhiều tiền hơn nâng cấp bản thân sánh bước bên anh.
Bình dân tàn tàn thì không tốn bao nhiêu, nhưng muốn nâng cấp cao hơn cái gì cũng cần nhiều tiền quá ạ. Em bắt đầu học thêm về tài chính, tìm hiểu về dòng tiền, vì em nghĩ muốn có gì thì phải hiểu rõ tường tận về nó. Em bắt đầu trade và kiếm được thêm chút ít đều đặn mỗi tháng, vừa đủ tiền skincare với mua sắm lặt vặt. Em chuyển việc sang công ty tài chính, em chưa có kinh nghiệm tài chính nên đi đường vòng hơi xa một chút, em nhảy qua công ty outsource mảng tài chính trước và làm gần một năm với mức lương bằng một nửa lương hiện tại, giờ em đã vào được công ty
Duration:00:29:23
13-10-2025
10/13/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Phuong Anh
Em chào Thầy và mọi người
Em đã gửi bài được phát vào ngày 17/3/2023 và 16/9/2024
Em đã lên kế hoạch từ giờ đến mãi về sau mỗi năm sẽ viết 1 bài để chia sẻ về cuộc sống của bản thân lên tsbv nên là thầy và cả team ( & tất cả các bạn độc giả nữa) phải thiệt là “mạnh dỏi”cả thân và tâm để chương trình này kéo dài thiệt là lâu thiệt là dài nhaaaa Thầy nha.
Kể sơ về câu chuyện của em ở bài đăng 2023 gd em không hạnh phúc chồng em ngoại tình/say nắng/mập mờ vơi đồng nghiệp nữ( do e chỉ mới nghe được dt của 2 người gọi cho nhau chứ k có bằng chứng j cụ thể)
Năm 2023 em có đăng bài là “ em chọn tha thứ cho chồng” và thầy có trả lời em là “làm sao em có quyền được chọn khi người gây ra lỗi lầm k phải là em”
Năm 2024 em đăng bài kể về cs bản thân đã thay đổi những gì,đi chơi cùng hội chị em bạn gái, 3 mẹ con tự đi du lịch cùng nhau ra sao… nhưng đôi lúc vẫn còn hoài nghi rằng họ còn liên lạc với nhau sau lưng em hay không, thầy đã trả lời em là “ giữa 50 biết và 50 k biết ,hãy chọn suy nghĩ tích cực”
Và bây giờ năm 2025, tức là 3 năm trôi qua khi viết bài gửi lên nhóm và 5năm trôi qua khi phát hiện ra chuyện chồng em, khi nhìn lại thì em thấy em đi được quãng đường quá xa luôn r thầy ạ !em vẫn đi cfe, đi du lịch cùng con và bạn bè khi anh ấy bận,thậm chí có khi anh ấy k bận em cũng tự đi chơi luôn nếu như có kế hoạch. Em dưỡng da ,chăm sóc tóc , em biết phối đồ để dù đã 38 nhưng mọi người vẫn khen trẻ trung( trộm vía) so với tuổi,em lái được ô tô đưa đón con đi học,em tự lập về tài chính( dù 1-2năm gần đây kinh tế hơi khó hơn xưa nhưng em vẫn còn kiếm dc tiền dù ít) chỉ có cái siêng tập thể dục và lái xe ô tô lên đường cao tốc là em chưa làm được hi vọng năm sau sẽ gửi bài khoe Thầy là em lái xe trên cao tốc được rồi nhé Thầy😊
Đó là bản thân em thay đổi thôi còn anh ấy, trời ơi 3năm qua ảnh vẫn y chang xưa,vẫn di lam về muộn,vẫn mê đi chơi đánh tenis,vẫn k quan tâm chuyện gia đình là mấy, vẫn k phụ việc nhà, không cùng phụ em dạy dỗ 2 con,vẫn bấm dt cho đến lúc ngủ…
Nhưng, thay vì mấy năm trước ngồi ấm ức tủi thân vì lấy chồng vô tâm, thì nay em lấy giấy viết ra ghi 1 bên được, 1bên không được ,coi chồng mình còn nhiều ưu điểm k?coi bên được có nhiều hơn bên không được hay không, rồi thay vì dt réo rắt anh về chưa . Hôm nay a vễ trể quá vậy , r tự bực mình thì em lại dt và nói đùa là “ em vừa gửi định vị nhà minh cho anh đó, sợ anh không nhớ đường về nên đi lâu em gửi cho a đi về theo định vị cho nhanh” ông chồng nghe xong cười hô hố thế là vui cả nhà.giờ thay vì ngồi suy nghĩ xem ảnh còn gặp cô đồng nghiệp kia không, hai người họ còn liên lạc nhau không, hay suốt ngày vào mxh cô đó xăm soi cô đó mặc đồ j?so sánh cô đó và mình r tự buồn tự tủi thân,thì em đi nghiên cứu dạy con tuổi dậy thì,tâm sự nói chuyện với con trai nhiều hơn,nghiên cứu nấu ăn ngon theo sở thích 2con,em dành thời gian cho sở thích riêng của em,chăm lo gia đình,em muốn đi nhiều nơi,khám phá thiệt nhiều vùng đất mới,và khi nhìn lại mình của ngày xưa,thiệt thấy khờ dại qá chừng,tự mình làm khổ bản thân mình,tự mình làm gđ ngột ngạt nặng nề,và nếu tự nhận mình tốt lên bao nhiêu thì em nghĩ mình từ số âm ,đã lên được tới số 3 - 3,5điểm r á Thầy, e nghĩ chuyện vợ chồng em vẫn chưa phải là tốt đẹp như kì vọng của em,em muốn vợ chồng em có thể chia sẻ tâm sự nhiều hơn nữa, nhưng em cũng thấy có sự thay đổi dù rất ít ,anh ay cung quan tâm tới cảm xúc e,chủ động hỏi han khi thấy e buồn,nói xin lỗi khi anh ấy sai, dt báo a đi chơi đây xíu nha e, a đi với anh A chị B, cô C, tại địa chỉ này nha e,mỗi sáng a ấy đều hôn vợ hôn con r mới di làm, nghe dt vợ k còn cảm thái độ cọc cằn như trước nữa, em nghĩ mình cứ từng chút từng chú
Duration:00:09:53
10-10-2025
10/10/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: M Tuyền
Chào anh Năm e là Tuyền xin chia sẻ với anh một số chuyện về cuộc sống và những khó khăn mà e gặp phải mong là em có thể tìm được hướng đi cho chính mình cũng như xoa dịu tâm hồn và biết cách yêu quý mình và những người quan trọng với mình hơn
Em đang học thì căn bệnh tâm thần nhen nhóm phát triển trong em vào năm e học 12 khiến cho khả năng học tập và làm việc của e giảm sút đi nhiều sau đó thêm phần có chút ham chơi mà e không thể thi đậu đại học như mình và gia đình kì vọng . Nhưng r e vẫn cố vớt vát lại bằng cách nộp học bạ vào bằng được một trường Đại Học mà nhắc đến tên hầu như không ai biết rồi vì sự cản trở trì triết từ gia đình mà ko thể học thêm nữa . Rồi em lại làm thêm lại học nghề rồi bệnh trở nặng hơn khiến e ko tiếp tục đc nữa e chỉ ở trong nhà cùng cha mẹ đấu tranh với bệnh sau đó chừng 5 năm thì e trở lại bình thường tuy vẫn chưa khỏi hẳn nhưng nhờ quyết tâm và cố gắng e đã nghe nhiều bài giảng của anh và một số những câu nói câu chuyện truyền động lực , em trở nên tích cực hơn vui vẻ hơn . Nhưng trong e còn phần nào đó khó có thể tâm sự không được cảm thông và đồng cảm. Hiện tại gia đình e đang khá khó khăn công việc nhiều cha mẹ thì e thấy học như có nhiều lo toan bệnh hoạn và tiêu cực hơn vì hằng tháng luôn phải chạy vậy tiền nợ tiền nhà và điện nước của 2 căn nhà thuê . Bản thân e thấy mình không làm đc gì nhiều qua 5 năm trị bệnh bạn bè e đã có nhiều thành công hoặc tìm ra đam mê riêng hoặc có công việc ổn định . Còn mình thì chỉ buôn bán rau củ phụ giúp gia đình . Thỉnh thoảng lại có người nói e mập quá lo giảm cân đi , m lo chơi thôi chứ có phụ gì đâu phải không ? Rồi lại thường xuyên tập trung vào những thứ tiêu cực khiến mình buồn bả . Gần đây e lại có một ao ước có thể tìm thấy đam mê hay gọi là công việc mà mình mơ ước như vậy mới có thể hăng say và làm lâu dài kiếm nhiều tiền từ nó . Nghe nhiều video của anh một phần nào đó e tìm được cách nghĩ thoáng hơn vui tươi hơn nhưng vẫn tự ti mơ hồ và còn tệ hại ( còn nhiều cái xấu chưa cải thiện và bỏ được , không duy trì những việc làm tốt được lâu dài làm vài hôm nhiều là một tháng rồi bỏ như đọc sách ấy a). Em muốn được như những bạn trạc tuổi muốn tìm thấy đam mê nhưng sợ thời gian lâu quá cha mẹ sẽ không chờ nổi họ bệnh nhiều tuy e vẫn cố gắng nhưng sao thấy tăm tối và hạn hữu quá .Em còn bị lừa nhiều nữa. Em phải làm sao khi trong người mắc bệnh như vậy bản thân thì tự ti rụt rè cô đơn . Nếu nhận được câu trả lời từ anh hay từ những người đã trải qua những tình cảnh khó khăn như e vậy e sẽ rất cảm kích . Chào anh chúc anh Năm hôm nay vui vẻ nhiệt huyết cười tươi và mạnh khoẻ nhéeeeee 😘🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸😘
Duration:00:16:43
09-10-2025
10/9/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Giấu tên
Có thực sự là giá trị của người con gái không còn được thể hiện qua trinh tiết?
Xin chào mọi người, hôm nay em muốn tâm sự một chút về tâm tư của một cô gái đang tập lớn ạ.
Trước đây, khi còn học sinh, em cũng có vài mối quan hệ gà bông, nhưng chỉ dừng lại ở mức trong sáng. Lên đại học, vì muốn tập trung học hành và đi làm thêm để tự lo cho mình, em đã từ chối hết các mối quan hệ yêu đương. Em luôn được mọi người xung quanh nhìn nhận là “ngoan ngoãn, biết giữ mình”, và em cũng tự thấy tự hào về điều đó.
Gần đây, khi đi làm, em có người yêu. Anh ấy nghiêm túc và em cũng tin tưởng. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng em đã quan hệ. Tất cả đều tự nguyện, xuất phát từ tình cảm thật sự, chứ không phải vì bồng bột hay bị ép buộc.
Nhưng từ sau lần đầu ấy – và cả vài lần sau nữa – em luôn cảm thấy bất an. Ban đầu em nghĩ mình đã trưởng thành, mình đủ hiểu chuyện để chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng mỗi khi ở một mình, ý nghĩ “Mình đã không còn như trước” cứ lởn vởn trong đầu.
•Em sợ xã hội đánh giá. Dù biết thời nay chuyện này không còn bị đặt nặng như trước, em vẫn lo những người đến sau – nếu chẳng may chuyện tình này không đi đến đâu – sẽ coi thường em, cho rằng em “không còn trong sáng”.
•Em sợ gia đình thất vọng. Em sinh ra trong một môi trường coi trọng sự gìn giữ của con gái,bố mẹ em luôn dặn: “Con gái là phải biết giữ giá trị của mình”. Em không biết liệu nếu một ngày gia đình biết, sẽ nhìn em bằng ánh mắt nào.
•Em sợ chính mình đang thay đổi. Trước đây em tự tin, hồn nhiên. Giờ đây, mỗi khi soi gương, em thấy một chút tự ti và mất mát – dù anh vẫn yêu thương, tôn trọng em như trước.
Em hiểu rằng giá trị của một người con gái đâu chỉ nằm ở chuyện đó. Em có học vấn, có công việc, có những phẩm chất tốt và luôn sống tử tế. Nhưng nỗi ám ảnh về định kiến vẫn cứ bám lấy em, khiến em thấy mình không còn “đủ tốt” như trước.
Có ai từng rơi vào cảm giác này giống em không? Liệu có thật là xã hội ngày nay đã không còn nhìn con gái qua lăng kính trinh tiết? Và làm sao để em có thể thôi tự dằn vặt mình đây ạ?
Duration:00:18:48
08-10-2025
10/8/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Giấu tên
Xin chào thầy và gia đình Web5ngay,
Em sinh năm 2003, vừa tốt nghiệp đại học, và hôm nay em xin chia sẻ câu chuyện tình cảm của mình để mong nhận được lời khuyên.
Em quen anh trong một lớp học kỹ năng mềm khi còn năm nhất. Lúc đó, anh muốn tìm hiểu em nhưng em từ chối vì không có thiện cảm. Sau này anh thỉnh thoảng nhắn tin nhưng em cũng không trả lời.
Nói sơ về anh: anh khá thành công, hiện làm kinh doanh và điều hành vài công ty.
Gần đây, khi em sắp tốt nghiệp, anh nhắn tin lại. Lúc này em không còn ác cảm, và chỉ nghĩ có thể học hỏi được điều gì đó từ anh về công việc vì anh có nhiều kinh nghiệm. Anh hỗ trợ em rất nhiệt tình, rồi sau một thời gian, chúng em chính thức quen nhau. Anh rất tốt, luôn quan tâm, định hướng cho em nhiều điều, và thật sự em cũng muốn gắn bó lâu dài. Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng em có ba vấn đề lớn khiến em băn khoăn:
________________________________________
1. Khoảng cách tuổi tác và áp lực dư luận
Anh hơn em 13 tuổi, ngoại hình cũng khá khác biệt: anh thấp hơn em một chút và không nổi bật. Bản thân em cũng gọi là có ngoại hình một chút, nên khi mới quen, em rất sợ người ngoài đánh giá mình yêu anh vì tiền hay là “sugar baby” thầy ạ.
Sau này, khi tình cảm đủ lớn, em không còn quan tâm điều đó nữa vì em biết tình cảm em dành cho anh là thật. Nhưng em luôn có nỗi lo về phản ứng của gia đình và xã hội nếu đưa anh về ra mắt. Em tin chắc bố mẹ sẽ phản đối vì sự chênh lệch này, và ở quê, dư luận hay dị nghị sẽ khiến bố mẹ phiền lòng. Em luôn tưởng tượng cảnh trong đám cưới, mọi người xì xào “tưởng con bé ngoan hiền, học giỏi, cuối cùng cũng vì tiền mà lấy đại gia”. Lúc mới yêu em nghĩ “cứ yêu đã, tính sau vì chắc gì đã đi cùng nhau lâu, nhưng càng gắn bó, em càng sợ tương lai.
________________________________________
2. Bí mật về quá khứ
Nỗi lo này chưa qua thì nỗi lo lớn hơn lại đến, khi anh đi công tác về, chúng em hẹn xem phim rồi định qua nhà anh để hôm sau đi chơi tiếp. Nhưng sau khi xem phim xong, anh nhất quyết không đưa em về nhà anh. Em thấy rất khó hiểu và bực bội, vì từ trước đến giờ anh chưa từng tỏ ra lấp lửng như vậy. Sau khi em gặng hỏi nhiều lần, anh mới chịu nói thật rằng: anh đã từng có gia đình và hiện đang nuôi một đứa con nhỏ. Em vẫn luôn thắc mắc tại sao một người tinh tế và thành công như anh lại chưa có gia đình. Anh nói anh giấu em vì sợ em không chấp nhận, và anh đã có rất nhiều kế hoạch cho em, khi anh thực hiện được thì anh mới nói ra
Khoảnh khắc đó, em thật sự sốc. Em cảm giác như toàn bộ niềm tin của mình vừa sụp đổ. Điều khiến em đau nhất không phải việc anh từng có gia đình, mà là anh đã che giấu sự thật ngay từ đầu. Nếu biết trước, em sẽ không bắt đầu mối quan hệ này, vì em thấy mình còn quá trẻ để gánh trách nhiệm và xử lý những ràng buộc phức tạp như vậy.
Chúng em đã chia tay một thời gian. Nhưng vì vẫn còn yêu nên cuối cùng quay lại. Anh vẫn rất quan tâm và luôn trấn an em rằng:
“Hiện tại mình cứ hạnh phúc, còn tương lai để anh lo.”
Nhưng em lại không thể ngừng suy nghĩ:
•Nếu anh đã giấu em một chuyện lớn như thế, liệu còn điều gì khác mà em chưa biết?
•Liệu một ngày nào đó, anh lại khiến em phải đối diện với một sự thật đau đớn khác?
Cảm giác bị lừa dối khiến em khó hoàn toàn tin tưởng, dù anh đã nhiều lần chứng minh tình cảm bằng hành động.
Và lúc này em cang chắc là gia đình em sẽ phản đối mối quan hệ này, nếu bọn em lâu dài được thật thì em không biết có nên nói chuyện này cho bố mẹ em không, hay cứ để đây như bí mật ạ
3. Khoảng cách về nhận thức và lối sống
Anh rất giỏi, khéo léo và có nhiều kinh nghiệm xã hội. Em thì vừa ra trường, suy nghĩ đơn giản, chưa sâu sắc. Anh nói
Duration:00:14:11
07-10-2025
10/7/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Đời buồn jqk
Xin chào thầy, hôm nay con thật sự rất bế tắc nên con cần tìm 1 người để tâm sự ạ. Con cảm ơn thầy đã lắng nghe con ạ. Con nghe thầy từ năm 2019 gì đấy, con thật sự rất biết ơn thầy vì những bài giảng chất lượng và cực kỳ tâm huyết. Con chúc thầy luôn khoẻ mạnh, bình an, gia đình luôn hạnh phúc ạ. Một lần nữa con xin cảm ơn thầy vì tất cả những gì thầy đã làm ạ.
Con và anh ấy quen nhau vào khoảng đầu năm 2023, con và anh ấy giống như 2 thế giới hoàn toàn đối lập vậy… Con sinh ra và lớn lên trong 1 gd viên chức bth ở Bến Tre, còn anh thì bố mẹ li hôn, lúc nhỏ anh ấy sống với gđ bên nội, nhưng khoảng tầm năm lớp 7 thì về ngoại ở hẳn, quê anh ở Bình Dương ạ.
Anh ấy nghỉ học sớm ra đời khoảng 13-14 tuổi, còn con thì đang học đh năm 3. Anh ấy xăm mình rất nhiều, ngày xưa anh ấy có hay quánh lộn, nhưng mà trước khi quen con tầm 1-2 năm là bỏ hẳn. Tuy là xăm mình và quánh lộn là thế nhưng mà anh ấy lại đc mn yêu quý. Con hay về nhà anh ấy chơi nên con đc dịp tiếp xúc với mn, trong xóm chẳng ai ghét anh ấy cả mà còn hay hỏi thăm rằng nay sao sao rồi…
Nhà con là gd viên chức, bố mẹ con làm y, bên ngoại cx là viên chức, bên nội con thì nuôi tôm. Còn bên ngoại anh thì làm nhiều nghề nhưng mà quánh lộn có tiếng trong vùng, cậu ruột của anh ngày xưa từng là đại ca 1 băng (bây giờ thì cậu đi tù vì tội sử dụng ma túy rồi ạ), bên nội anh là nhà có cty xây dựng, bên nội anh rất nghiêm và khó, anh thì tính giống bên nội, khó tính.
Con quen anh ấy tới khoảng tháng 8 năm 2023 thì gd con biết và cấm cản con không được quen ảnh nữa. Gia đình con chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với ảnh nhưng mà lại mang 1 định kiến rằng ảnh là người xấu chỉ vì anh xăm nhiều… Con thấy bất công lắm, chẳng tiếp xúc, chẳng nói chẳng rằng gì đã khăng khăng khẳng định rằng anh là người xấu. Con kể với gd rằng bố mẹ anh li hôn như vậy, anh ấy có nghề làm thợ sửa xe như vậy như vậy thì bố mẹ con bảo rằng thợ sửa xe thì lấy tiền đâu mà nuôi con…
Lần đó gia đình con ngăn cản, con đã xin đc 1 lần cho anh tiếp xúc với gia đình con nhưng mẹ con lại nhất quyết không chịu, bắt con chọn giữa gia đình và tình yêu, là người đứng giữa con khó xử lắm, con chẳng biết phải làm sao cho phải nữa… Chẳng có cách nào vẹn cả đôi đường sao ạ. Lần đó con đã quyết định rằng con và anh tiếp tục quen lén bố mẹ như vậy… Con nghĩ đó là 1 quyết định sai lầm, người lớn chẳng ai thích con cái giấu diếm hay qua mặt mình cả.
Sau khoảng thời gian đó con cũng lên đại học, con đến 1 thành phố xa lạ chẳng quen ai cả và bắt đầu cuộc sống mới, con đã rủ anh xuống ở cùng con vì con sợ, con sợ phải đối mặt mọi thứ 1 mình, đến bây giờ suy nghĩ lại con thấy mình ích kỉ thật @@. Thế rồi con và anh đã sống chung với nhau trong 1 căn nhà trọ nhỏ, tuy khó khăn nhưng vui lắm ạ, con và anh rất hiếm khi cãi nhau, cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua…
Theo cá nhân con tiếp xúc với anh thì con thấy anh là người yêu con thật sự, anh là người chín chắn, trưởng thành, là người của gia đình, trong nhà việc nhà anh làm hết từ nấu cơm đến giặt quần áo con chỉ quét nhà cũng như lâu lâu ảnh mệt thì con rửa chén thôi ạ. Có 1 lần con về quê chơi, ngày lên đi học lại thì con quên k gọi đặt xe trước nên xe khách hết chỗ con phải ngồi ghế nhựa, lần đấy anh đã đi hơn 240km cả đi cả về để đón con chỉ vì sợ con ngồi ghế nhựa đau lưng^^
Anh là 1 người cọc tính nhưng lại rất quan tâm đến cảm xúc của người khác. Anh ấy hiện tại không nhậu hay chơi bời gì cả, chỉ đi làm về rồi ngủ, tiền thì luôn đưa con giữ. Ngày xưa anh là người cọc tính mà không kiềm chế được nhưng mà con biết từ khi quen con thì anh đã kiềm chế được phần nào cái tính cách đấy. Nhưng liệu 1 người ngày
Duration:00:11:31
06-10-2025
10/6/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Em Út
Gửi Anh Năm và tất cả anh chị em trong gia đình Web5ngay, em xin phép được gọi mọi người bằng anh/chị như cách gọi của một đứa em út trong nhà ạ.
Những năm sống tự lập ở Úc đã rèn cho em sự cứng cỏi của một du học sinh nhỏ tuổi. Nhưng đến thời khắc quan trọng nhất là tốt nghiệp THPT tháng 11 này. Em lại bất ngờ nhận ra mình đang phải đứng trước lựa chọn khó khăn hơn cả những ngày đầu xa nhà. Đó là nên tiếp tục chinh phục giấc mơ Úc hay trở về Việt Nam nơi có người thân đang chờ?
Hai lý do lớn nhất kéo em về là gánh nặng tài chính và hình ảnh bà ngoại ngày một yếu dần. Kinh tế gia đình gần đây chật vật khiến khoản chu cấp cho em trở thành gánh nặng. Con số 1 tỷ đồng mỗi năm ở Úc so với 300-400 triệu tại Việt Nam. Cái sự chênh lệch ấy khiến em thấy việc học ở RMIT Việt Nam trở thành lựa chọn hợp lý cho em. Khi mà nó vừa giảm áp lực tiền bạc, vừa giữ cánh cửa liên thông quốc tế rộng mở đối với em ạ.
Những con số đó vẫn không bằng nỗi trăn trở nhất là hình bóng bà ngoại ạ. Ba năm xa cách, mỗi lần video call em đều nhận ra bà yếu đi rõ rệt. Cuộc đời em chưa hề biết đến nỗi đau mất mát người thân, và nỗi sợ sẽ không kịp ở bên bà trong những năm tháng cuối đời cứ bám riết lấy em. Em hiểu rằng các anh chị họ của em đều bận bịu với cuộc sống riêng, khó lòng ở bên cạnh để mà chăm sóc bà chu đáo như em có thể (nếu em trở về Việt Nam ạ)
Thế nhưng, ẩn sau khát khao trở về là những nỗi sợ không tên.
Ở nơi xứ người đã cho em hương vị ngọt ngào của sự độc lập, nơi mà em có thể tự do đưa ra nhiều quyết định.
Em lo lắng hay có thể nói là sợ khi về Việt Nam phải đánh đổi điều ấy để trở về với môi trường gia đình đầy căng thẳng, nơi mà em thường xuyên chỉ ở nhà và là người giải quyết vấn đề của gia đình.
Nơi mà người anh trai 25 tuổi vẫn phân vân trong việc tìm kiếm nghề nghiệp (thất nghiệp), thường xuyên xin tiền bố mẹ và không ngần ngại 'tính công' (có thể tính từ 300-500k/1 lần) từng việc nhỏ hay là nơi những cuộc cãi vã giữa bố mẹ từ chuyện nhỏ có thể bùng lên thành xung đột lớn (em từ chứng nhiều lần cha mẹ cãi nhau đòi ly hôn nhưng đó chỉ là lời nói lúc họ tức giận nhưng nó lại trở thành nỗi đau trong lòng em).
Em xin chia sẻ một xíu về tuổi thơ của em ạ.
Từ nhỏ, em đã trở thành “nơi vận chuyển” tình cảm của gia đình. Em nghe, em chuyển lời, em chứng kiến những bức xúc hay những hiểu lầm trong lời nói của gia đình mình.
Rồi đến lúc em kiệt sức. Yêu thương trong em thì vẫn đong đầy, nhưng những tâm sự lặp lại vô vọng ấy khiến em mỏi mòn.
Kỳ lạ thay, trong vai trò kết nối ấy, chẳng ai thực sự lắng nghe em. Những tháng ngày du học xa nhà đã cho em khoảng lặng hiếm hoi, và giờ đây, việc trở về đồng nghĩa với việc phải bước lại vào vòng xoáy ấy.
(Em mong mọi người hiểu rằng, đây chỉ là một góc khuất trong bức tranh gia đình em mà em không muốn đối mặt thôi ạ. Sau tất cả, nơi ấy vẫn có những yêu thương và hy sinh thầm lặng mà em trân quý. Em chia sẻ để mong tìm được cách hóa giải những khúc mắc này chứ không phải em chỉ thấy gia đình mình toàn là điều tiêu cực ạ.)
Em cũng nghĩ rằng mỗi lựa chọn đều không hoàn hảo:
Ở lại Úc là giữ được tự do, nhưng trái tim sẽ mãi day dứt vì khoảng cách với gia đình và gánh nặng tài chính đè lên vai cha mẹ. Trở về Việt Nam cho em những ngày tháng bên bà ngoại, nhưng đồng thời phải đối diện với những xung đột gia đình chưa bao giờ ngừng và tương lai nghề nghiệp đầy bấp bênh.
Em rất mong được lắng nghe những chia sẻ và lời khuyên quý báu, nhất là từ những ai đã trải qua quyết định
Duration:00:15:40
03-10-2025
10/3/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Cá ko biết bơi
Em chào thầy và mọi người, cảm ơn thầy và mọi người đã giành thời gian đọc phần tâm sự này của em ạ.
Em là nữ, 27t. Ba mẹ em mất năm em 18t, sau khi ba mẹ mất thì em có sống cùng gia đình dì khoảng 3 năm rồi dọn ra ở riêng cho đến nay.
Người dì đó và các dì các cậu khác trong nhà đều thương em, nhưng suy nghĩ rất áp đặt và làm em mệt mỏi mỗi khi tiếp xúc. Dì luôn áp đặt suy nghĩ của bản thân lên em, luôn nghĩ cực đoan và bảo thủ. Ví dụ như từ nhỏ thì luôn nói em điệu quá chỉ có đi lấy chồng sớm, em mua gì mặc hay mua mỹ phẩm cũng nói em phung phí. Suốt 3 năm ở chung em mua đồ gì về là phải giấu dù là mua bằng tiền của em vì sợ bị nói. Em có 1 căn nhà do ba mẹ để lại, đang cho thuê, dì cũng luôn hỏi em cho thuê bao nhiêu, sao ko tăng giá, ngu, sao ko lấy lại về ở rồi bán buôn,...và luôn lo lắng em sẽ bán nhà, à mà trùng hợp là em quyết định bán nhà thật vì lý do cá nhân (em giấu người trong gia đình)
Thật sự em rất mệt mỏi, em rất trân trọng gia đình và ko muốn cãi qua cãi lại để ko nhìn mặt nhau nữa nhưng dì cứ liên tục nhắn như vậy với em. Em biết là có thương em đó, nhưng em ko cần người cứ xen vào chuyện của em và cứ khuyên những điều em ko cần như vậy. Em nên cư xử như thế nào trong trường hợp này ạ, nhà của em, tài sản của em nhưng em ko được tự quyết định, em phải giấu giếm và lén lút như người có tội ?
Duration:00:12:44
02-10-2025
10/2/2025
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Dương Bảo
Kính gửi Thầy Năm và các cô chú anh chị đang coi tâm sự của con ạ.
Con là nữ và đang là sinh viên năm 2. Bản thân con thì có thể coi là có một xíu ngoại hình và hoàn cảnh gia đình tầm trung. Khi còn nhỏ, con rất thích làm đẹp và đặc biệt hay dùng tiền vào việc mua sắm đồ makeup hay quần áo để bản thân có thể được coi là ‘thời thượng’ và ‘biết cách ăn mặc’. Tuy nhiên, càng lớn lên và học cao lên, con biết tới những bài học về tính tiết kiệm, tối giản và mua sắm có suy nghĩ. Do đó kể từ khi là sinh viên năm 1 phải lên Sài Gòn sống tự lập, con đã không màng tới việc mua nhiều mỹ phẩm hay quần áo đẹp nữa, những thứ liên quan đến làm đẹp mà con có là 1 cây son (hết thì mua cây khác) và một số quần áo mặc cho nhiều dịp khác nhau. Con đang cảm thấy bản thân sống vui vẻ và hạnh phúc với lối sống đó, tiết kiệm nhưng không hà tiện (vì nếu con đi dự một buổi tiệc sinh nhật nào đó thì con vẫn có một chiếc đầm xòe công chúa cùng màu son đơn giản yêu thích của mình).
Nhưng dạo gần đây, con có suy nghĩ rằng nếu bản thân biết một chút về makeup cá nhân, biết tự trang điểm cho bản thân (như đánh nền, kẻ mắt, chuốt mascara hơn là chỉ quẹt son đơn giản) trong những dịp đặc biệt thì ngoại hình sẽ thêm phần sức hút và có điểm nhấn hơn. Con đã thử tính toán nếu bản thân phải mua hết những vật dụng cần thiết để có một layout makeup hoàn chỉnh thì phải chi cả tiền triệu (con không dám mua những món đồ quá rẻ vì sợ sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của mình). Con cảm thấy nếu để tiền triệu đó thì mình sẽ mua được những thứ có giá trị hơn (như khóa học chứng chỉ ACCA con đang dành dụm để được đi học). Tuy nhiên khi sống trong một thời đại con biết sớm muộn gì cũng cần đến makeup thì con nghĩ phải đầu tư khoản này càng sớm càng tốt (vì con nghĩ cần phải dành ra một khoảng thời gian dài để luyện tập và hoàn thiện trình độ makeup của mình).
Con chỉ muốn xin thầy lời khuyên, rằng có phải con đang FOMO, chạy theo trào lưu làm đẹp của thời đại hay chỉ đơn giản là con chưa thật sự biết cách ưu tiên điều gì cho đúng không? Vì thật sự giá trị cá nhân (personal value) của con không gọi tên ‘cách trang điểm và ăn mặc’.
Con xin cám ơn thầy và mọi người đã đọc tâm sự của con ạ.
Duration:00:13:46